Câu chuyện về sự bất công trong việc chia sẻ công việc nhà giữa vợ và chồng khi một trong hai ốm đau đã trở thành một vấn đề nhức nhối.
Một người phụ nữ 33 tuổi, với một bé trai gần năm tuổi, đã chia sẻ về trải nghiệm của mình khi ốm đau vẫn phải gánh vác công việc nhà và chăm con. Cô và chồng đều có công việc ổn định, không quá vất vả, nhưng việc nhà và chăm con gần như do một mình cô lo liệu.
Khi con ốm, cô là người thức đêm, đưa con đi khám, cho uống thuốc, theo dõi từng cái ho, tiếng thở của con. Chồng cô thương con nhưng sau một lúc hỏi han rồi lại để cô tự xoay sở. Ngược lại, khi chồng cô ốm, cô lo từng bữa ăn, bát cháo, giấc ngủ cho chồng. Thế nhưng, khi cô ốm, mọi thứ trong nhà vẫn phải do cô sắp xếp.
Tuần trước, cô bị sốt 38,5 độ, đầu đau như búa bổ, nhưng vẫn phải cố gắng dậy nấu cháo cho con vì chồng “không biết nấu kiểu bé hay ăn”. Sau khi ăn cơm xong, chồng cô bảo cô “nghỉ đi, để anh dọn bát xuống cho”, nhưng thực tế, cô vẫn phải lo liệu mọi thứ.
Cô không đòi hỏi chồng phải làm hết mọi việc, chỉ mong muốn khi cô đuối, có người chia sẻ gánh nặng cùng cô. Tuy nhiên, dường như khi phụ nữ ốm, họ vẫn phải cố gắng hết sức mình.
Câu chuyện này đặt ra câu hỏi về sự bất công trong việc chia sẻ công việc nhà giữa vợ và chồng. Liệu đàn ông có đang mặc định phụ nữ có thể chịu đựng được mọi việc mà không cần giúp đỡ? Hay đó là do người phụ nữ quá dễ chịu nên khiến chồng trở nên quen thuộc với việc không phải giúp đỡ?